top of page

HƯƠNG ĐẤT SAU MƯA.

Gần 10 năm trước khi còn ở Đà Nẵng mình từng viết về "hương" - mùi của quê nơi mình được sinh ra, trưởng thành cho đến lúc rời xa. Hương quê với mình khi ấy được gợi lại bởi mùi cỏ khô bị đốt giữa cái nắng gay gắt xứ Đà thành. 10 năm sau, hương quê dậy nơi mũi mình đã khác, ngọt lành mà cũng tươi mát hơn, ấy là mùi hương đất sau mưa.

Mấy ngày về quê mình đã cố để được ngửi mùi của đất sau mỗi trận mưa và mình thỏa nguyện.


Ngày nhỏ ghét mưa, nhất là mưa chiều vì không đi đá bóng được. Trời biết cho đâu vẫn mưa như vốn phải, như thể trêu người. Ngao ngán quá thành ra mình có bao giờ để ý đến đất, trời, cỏ cây sau mỗi trận mưa về. Nay xa quê hễ cứ mưa chiều lại thấy thương thương. Vậy nên có dịp về nhà mình tự nhiên thèm nghe mùi trời đất sau mưa. Nhẽ mình già hay cớ duyên chi?


Mình xa nhà đã ngót 15 năm.


Mình đã "nghe" qua hương đất nhiều vùng sau mỗi cơn mưa nhưng rồi hương đất ở quê vẫn là thứ mùi mình lưu luyến nhất. Không phải trù phú, chẳng phải thơm nồng nhưng, lạ kì, quyến luyến không thôi. Thấy đất gom mưa để rồi khoan khoái thở hương mình nghe mùi tươi mới lắm. Nhìn lá lên xanh ngậm đầy những nước tự nhiên lòng sảng khoái, vui vui. Giờ, mình trẻ hơn mình của 10 năm trước.


Lại đợi ngày về.


21/9/2017.





1 view0 comments

Recent Posts

See All
Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2021 by Lam Nguyen. Powered by Wix.com

bottom of page